Chị nói chưa đi tô tượng bao giờ. Em nói vậy thì bây giờ… Chị gật đầu. Và thế là chị em ta đứng giữa gian hàng tô tượng thạch cao. Những bức tượng trắng phau được nhấc lên hạ xuống nhiều lần bởi những người đang chọn lựa. Em gái đã quen với việc tô tượng nên rất biết phải chọn loại tượng như thế nào cho quãng thời gian của mình, trong khi chị đây vô cùng lúng túng (vì là lần đầu đi tô tượng thạch cao trẻ em mà!). Kinh nghiệm giúp em khi gặp lại sự việc cũ, và cũng giúp chị nhiều khi chị biết lắng nghe em.
Bức tượng nằm đấy, trước mặt ta là một thách thức thật sự. Không có những bức tượng được phối màu sẵn cho chúng ta tô theo. Tự do không phải lúc nào cũng làm thoải mái tất cả mọi người như vậy đấy! Song nếu chùn tay, ta sẽ chẳng bao giờ có được bức tượng thạch cao màu sắc của riêng mình.
Những gương mặt chăm chú. Có những bức tượng bị tô hỏng. Song điều đó chẳng thể ngăn người ta đến đây và thử sức. Em gái tô giỏi quá! Tỉ mẩn và kiên nhẫn nên đường tô thật nét. Những màu sắc phối với nhau cũng thật đạt. Bức tượng em tô là một chiếc xe hơi chở gói quà. Nó hơi nhiều màu sắc so với những chiếc xe ngoài đời thật nhỉ. Nhưng nó đẹp trong thế giới những bức tượng mà trên tay mỗi người là một màu sắc riêng. Cuộc sống này vẫn là một, hãy tô cho nó những sắc màu của riêng bạn. Nó đẹp như thế nào là do bạn đấy!
Chúng ta cầm trên tay những bức tượng đã được tô màu. Tất cả chúng đều đẹp. Cả bức tượng bị tô đen tất cả của em trai. Nó khiến người khác phì cười, kể cả chị, bởi nó đặc biệt quá giữa bao nhiêu bức tượng sắc màu xung quanh. Em bảo rằng không biết tô. Song chị thấy một sắc đen bóng rất đẹp. Và bởi vì em đã tô, nó là một bức tượng đồng đen xinh xắn. Chị thích nó cũng như những bức tượng khác. Tất cả chúng giờ thành kỉ niệm. Kỉ niệm một lần đi tô tượng thạch cao…
Ngọc Nho